Khu Gia Đình

Căn nhà thuộc dãy nhà cuối cùng khu gia đình nơi xưa kia rộng chừng hơn hai chục mét vuông nhưng luôn đầy ắp tiếng cười và người vào ra.. đó là một “Thư viện” nhỏ do một gia đình nhà báo quân đội, họ đã nhường cái phòng khách nhỏ để sách và truyện cho thanh thiếu niên chúng tôi dùng làm thư viện của khu tập thể..


Thời bấy giờ đầu những thập niên 80 của thế kỷ trước, khi mà cả xã hội còn rất khó khăn và “đói” văn hóa.. Phim ảnh và Truyền thanh thì phải thật sự nhà có điều kiện mới có thể sắm chúng để phục vụ tối thiểu thông tin về thế giới và trong nước, nhưng cũng chỉ gọi là được nhìn thấy hình và nghe được tiếng phát ra của chúng trong sự thỏa mãn “nghe – nhìn” chứ để tường tận thì lượng thông tin quá ít ỏi mà Nhà đài họ đưa lên chưa bao giờ là đủ.. ngay cả đối với nhu cầu đơn giản của một đứa trẻ như tôi.. nên cái nghị quyết lập “Thư viện” bất đắc dĩ ấy ra đời sau nhiều cuộc họp “Khu Gia Đình”.. nhưng đầy chất nhân văn mà xã hội ngày nay chắc gì đã làm được!

Khu gia đình nơi chúng tôi sinh sống chừng năm chục hộ, thì có tới 90% là hộ nghèo hộ khó khăn, hay có thể nói là cả xã hội thời bấy giờ là như vậy.. nên nhà nào ngày mai có giỗ, ngày kia có đám, ngày kìa có việc là cả khối biết, biết vì phải đi mượn đĩa mượn dao mượn thớt khắp xóm.. nhưng rôm rả và ấm áp như chính nhà cho mượn có công có việc vậy.. họ đôn đả đi mài dao, rửa đĩa rửa nồi cọ xoong, rồi có khi cho mượn cả bộ ấm chén đang dùng..
Thế nên cái “Thư viện” cũng từ ấy mà ra đời trong sự đóng góp của từng ấy hộ dân.. Ai có sách có truyện hay thứ gì đó có thể đọc được là đem ra góp.., rồi người lớn biết nghề mộc thì kiếm gỗ đóng giá sách, thanh thiếu niên thì tập chung soạn, lập số thứ tự, làm phiếu mượn sách, tân trang sách cũ, khâu dán lại những chỗ bong tróc, vẽ lại hay làm mới nếu sách mất trang bìa.. vv


Mỗi người một chân một tay rồi ngày ấy cũng hoàn thành cái thư viện nhỏ đáng yêu của khu gia đình chúng tôi.. nó hiện nguyên niềm vui trên mọi thành viên trong khu, nhất là đối với đám phụ huynh hay một số bác thuộc giới “bôn sơ vích” vì kỳ nghỉ hè tới.. đám học trò đã có chỗ giao lưu văn hóa rồi!

Những ngày hè năm ấy đến chậm hơn mọi khi vì có thể do sự mong mỏi của tất thảy hay niềm hân hoan chờ đón từng phút từng giây của cả người lớn lẫn trẻ nhỏ trong tình làng nghĩa xóm, tối lửa tắt đèn..

. . .

Một ngày cuối tháng mười hai trời như rét buốt hơn., làm tôi nhớ tới một mùa đông năm nào! Ngoài đường người người như hối hả ngược xuôi, mưa phùn bay bay, gió lạnh, tôi dảo bước quay ra khỏi hiệu sách có bức tường rêu cũ kĩ..

Không gian và Thời gian như bâng khuâng chậm lại.. ngoài thềm kia mưa có ngừng rơi?

Luong Tran

(hà nội những ngày mưa rét)

nguồn: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=571085723231010&id=100009887621165

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.