CHUYỆN…VE CHAI*

Nhiều người gọi dân tìm mua gốm sứ xưa là dân…” ve chai “! Tôi chắc thuộc diện đó…


Mấy lần đi lượm ” ve chai “, tôi gặp mấy món ai đó không ” xài “. Mang về cọ rửa, thấy mấy mảnh giấy có chữ cũng xưa. Nhờ biết ít chữ ông già dậy hồi bé, tạm dịch như sau:
– Mẩu thứ nhất: ” Tôi là thợ gốm thời Trần, nước Đại Việt. Thời tôi, hoa nâu, hoa lam, men lục, men ngọc, men ngà…rất được ưa chuộng. Để tạo hiệu ứng, tôi làm ít món men trắng hoa bưởi như các cụ thời Lý đã từng sử dụng. Biết đâu vẫn có người thích, trở thành của…hiếm ?!”.
– Mẩu khác, nét chữ mới hơn một chút: ” Quê tôi Chu Đậu, Nam Sách châu. Đang làm men cho gốm, chưa kịp vẽ vời gì thì con bé thợ nung bê tọt vào…lò, và kéo tôi đi…” tâm sự “. Món này còn trắng tinh, ai không thích xin gửi lại, tôi đổi món khác có vẽ hoa lam, còn không đem bán…ve chai, biết đâu có người thích!”.
– Mở miếng giấy cuối cùng, thấy mấy chữ nguệch ngoạc: ” Chiếc chum này lớn quá, bằng thằng bé lên 3, lò thì hết men vẽ, chờ thì lâu…Thôi thì để vậy cho nó ” mộc mạc “!…”
Toàn những thứ trắng trắng, trơn trơn, nay đã mốc meo theo thời gian…Người ta nói ” buồn ngủ gặp chiếu manh “, còn tôi ” buồn ngủ gặp…ve chai! Thấy cũng tự sướng…âm ỉ ! Đem gộp vào bộ ” bạch gốm ” cho thêm phần…xôm tụ !!!

 

Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=510776129265716&set=a.161654490844550.1073741828.100010000008701&type=3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.