NGHE MƯA

Một ngày hè trung tuần tháng sáu, nắng đã đậu tít trên ngọn cây cao, như thể nó đã ở đó từ khi mọi người còn chưa thức dậy.. Nó nhìn chằm chằm vào hai mẹ con dưới hàng đinh dành cho người bộ hành.. Thằng bé hai chân khuềnh khoàng đeo chiếc ba lô căng đầy đi trẻ cùng mẹ băng qua đường trong sự vội vã, vì xa xa đằng kia có một khoảng tối trên cao mà chốc nữa nó sẽ trút rất nhiều nước xuống nơi đây!

Một vài người tại một ngã tư đang vội vàng dừng xe mặc áo mưa thì một vài người lại vội vàng cởi áo mưa.. Nếu không ở đó chắc bạn sẽ không hiểu, vì chỗ này không mưa, nhưng chỗ kia, góc ngay bên kia mưa đang đang xối xả..

Mấy ngày hôm nay từ sáng sớm nắng đã len lỏi vào ngõ ngách các con phố,len lỏi vào các quán hàng ven đường, len lỏi vào sau gáy người lao công đi thu rác buổi sáng, rồi nó lăn xuống lớp nhựa dưới mặt đường kia, và chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ bốc hơi nóng nhếnh nháng lên cho mọi người coi.. và tất cả đều đang rất hối hả cho một ngày làm việc đúng giờ.. hoặc đơn giản là không muốn bị ướt do cơn mưa sẽ ghé thăm mà không hề báo trước.

Dòng người đang đổ về một hướng trên con phố một chiều có vẻ rất thuần thục như thể có cuộc đua xe công thức mỗi buổi sáng mai trong TP vậy ! Bỗng trời tối sầm lại rất nhanh. Đâu đó có tiếng kêu ket két của chiếc phanh xe, và mọi người cùng lúc tấp vào lề đường, vội vã lấy áo mưa, vội vã mặc.. và cả vội vã bực bội những cơn mưa qua tiếng thốc tháo rồ ga hay tiếng đóng nắp yên xe khô khốc dưới triệu vòi nước trên kia đang chảy xuống..

..và tôi cũng không ngoại lệ, cũng bậm bạch, cũng chả thèm nói gì từ cơn mưa trước, lại đến cơn mưa này..

Cơn mưa mỗi lúc một lớn, từng đợt từng đợt xả nước xuống đường, hạt bé nhường cho hạt lớn, hạt lớn nhường cho hạt lớn hơn, cứ rào rào như chim vỡ tổ, không ngừng.. Nó tạt ngang tạt dọc, tạt bên phải chán, nó quay sang tạt bên trái, tạt đằng trước chán rồi nó quay ra tạt đằng sau.. làm cho mọi người càng lúng túng đành để mặc sức nó hả hê.. và chúng tôi, những người cùng “cảnh ngộ”.. chính thức bị nó tấn công. Cái quần mới thay sáng nay, ướt từ dưới ướt lên, và ướt từ trên ướt xuống. Lúc này nó chẳng khác nào một đứa trẻ hiếu động, nó cù vào khắp mọi nơi trên cơ thể, không từ chỗ nào.. thật tài tình !

“Mưa ơi, mày đừng làm tao buồn”

Tiếng lộp bộp rơi trên áo , tiếng lộc cộc của chiếc mũ trên đầu.. tiếng rào rào tung bọt nước trắng xóa dưới vệt bánh xe, tiếng dòng người chạy mưa, tiếng mưa tạt vào mặt, tiếng gió rít.. và mọi tiếng động lúc này như cuộn lấy tôi, rồi nhấc bổng lên cao như đưa tôi đến một nơi, nơi của cuốn phim bị vặn ngược, mà ở đó, tuổi thơ tôi.. với những cơn mưa tắm sông ngắm vờ trên mặt nước, những buổi đến lớp mưa theo gót chân quần áo ướt hết, rét run đến lúc tan
trường.. Nhớ ngày còn bé, mẹ vác trên vai đung đưa quanh nhà cùng tiếng mưa đêm với những âm thanh trong veo nhát – gừng từ giọt gianh rơi nơi đầu hè.. đôi mắt đen tròn như mở to hơn để nghe rõ hơn những tiếng mưa.. dưới ngọn đèn dầu. Bóng con bóng mẹ cùng chuyển động dưới nền nhà theo nhịp hát du khiến tôi thích thú nhoẻn miệng cười.. và dần mẹ đưa tôi vào sâu tận giấc mơ, bằng tiếng cánh cò..! Rồi những ngày hè nghỉ học, trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ chứa chất đầy những kỷ niệm.. mưa lại ghé thăm dưới khung song cửa,. Tôi đưa ra bàn tay nhỏ xíu đón lấy hạt mưa, rơi xuống thềm nhà, rồi bắn tung lên những hạt tròn li ti trong suốt, chạm vào ngón tay, chạm vào song cửa, chạm vào điều ước.. đó là ngọt ngào của tuổi thơ tôi.! Cơn mưa theo tôi đi cùng năm tháng, đi cùng giấc mơ..

Cứ thế, cứ thế chiếc xe tôi lăn bánh, lăn qua những con phố, lăn qua những cơn mưa từ lúc nào cũng không hay.!

Mọi người xung quanh nhìn tôi như muốn nhắc rằng mưa đã tạnh, bằng những nụ cười..
Dừng xe cởi áo, xua đi cái nóng và tiếp tục cuộc hành trình. Quần, áo cũng bắt đầu khô..
Huýt sáo và lại thấy mình đã quên mất những cơn mưa.!

Chiếc xe lăn bon bon dưới làn nhựa như vừa được chải sạch khiến ai đó khó tính cũng phải mỉm cười.. Gió mát, trời xanh càng làm hưng phấn lên cao và nếu như không có cơn mưa tiếp theo.. Lại tuần tự, lại dừng xe, lại những tiếng phanh chói tai.. lại những tiếng rào rào xối xả đổ nước trắng xóa xuống mặt đường.. Cứ thế cứ thế và mình đã ướt, ướt hết, ướt không thể tiếp tục hành trình.

Lủi thủi ra về với những hùi hụi.. và chẳng buồn dụi tay lên sống mũi đuổi những giọt mưa !

. . .

Sáng nay thức dạy trong nắng lung linh..Vi vu qua từng con phố. Đường cũng đã ráo, cây như lá xanh hơn và trời thì cao vời vợi,tiếng xe ồn ã chạy mưa cũng không còn.. Dưới cái cái mũ và sau cặp kính đen dâm mát tôi đang đeo bỗng một cảm giác rất lạ, rất riêng.. Vô thức lại chợt như đưa tôi đến với những cơn mưa, đến cái giật mình sau gáy, đến những cô cậu thanh niên đầu trần phóng như bay trong mưa chiều thứ bảy, đến những giọt.. lăn trên má ai hồng, đến một mùa mưa vội vã về qua phố, những hoài niệm, những con phố dài mà tôi đã từng đi qua!

Và điều này làm tôi chợt nhận ra, tôi nhớ, nhớ những cơn mưa, những cơn mưa về rồi đi vội vã, cả những phận đời lam lũ dưới làn mưa phủ, và nhớ tiếng ai đó tí tách cười trong tim mình đập..

Cơn giông mang gió và hơi nước.. và mưa ơi, bạn ở trong tim tự khi nào ?

. . .

Luong Tran
“với mưa”

Nguồn: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=517606728578910&id=100009887621165

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.