Mùa Lá Rụng
Bụi cuốn tung lên
Vê thành quả bóng
Mang đi tất cả
Những thứ trên đường
Cả lá vàng rơi
Cả mùa vàng lá
Đêm qua trời bỗng oi bức lạ thường.. Hàng cây trước nhà giật lia lịa như thể sắp nổi cơn giông. Réo rắt – xào xạc – rì rầm – lắc lư theo điệu gió, phản chiếu những tia sáng chuyển động dưới ngọn đèn đường, làm “người” độc ẩm đêm khuya lúc ẩn lúc hiện dưới tán cây hoa sữa, đôi lúc nó tinh nghịch thả một chiếc lá xuống đường, mà đếm, đếm mãi chiếc lá vẫn chưa chạm đất, cứ lúng liếng – lúng liếng như chiếc thuyền nan lần đầu ra sông gặp phải con sóng “bạc đầu” làm nó bối rối..
Một chiếc lá rơi, hai chiếc, rồi ba chiếc..
Sáng nay thức dạy trong sự gượng gạo thất thần của ấm trà đêm cùng cơn giông mang hơi nóng từ miền “sa mạc” đới gió mùa..
Chợt như vô thức, Nó chạy ra ban công, nhìn xuống gốc cây đêm qua Nó ngồi đếm lá rụng..
“Ồ, lá vàng đã phủ đầy hè..”
Từng khóm bụi nhỏ cuốn theo lá khô cùng những sợi lông li ti cuộn tròn – cuộn tròn chạy theo chiều phố, gập chướng ngại vật, gió đẩy lên cao,rồi lại vỡ òa.. không ngừng – không ngừng!
Hạt gió heo may li ti dài khô khốc, chạm vào tóc Nó rồi bật tung lên.. thổi miết – thổi miết, cuốn cả vạt áo, cuốn cả lá vàng..
Nắng nhẹ se se mơn man quanh Nó làm nheo đôi mắt, khô đôi bàn tay.. Nó nhoẻn miệng cười,
Lại một mùa rụng lá xào xạc heo may hiện ra trước mắt. Văng vẳng xa xa có tiếng giao mùa: “bánh khúc ơ” khiến Nó sững lại, vu vơ hỏi..
“thu ơi, mày về từ khi nào?”
. . .
Luong Tran
” thu về sáng nay”
Nguồn: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=517608941912022&id=100009887621165