Chiều bàng bạc loang loáng của dải nắng cuối ngày cũng vội vàng tắt, không thấy cả bóng dáng của ánh hoàng hôn.. mà ngọn đèn đường thì vẫn chưa kịp sáng. Cái giao thức về chiều mà mấy bữa nay Hạ còn chưa muốn đi, Đông thì chưa kịp đến, Thu vẫn còn đủng đỉnh thả mùa xuống đường.. làm trời đất cứ nhá nhem như đứa trẻ mải chơi đến giờ ăn tối mà vẫn chưa chịu về, khiến cánh Nhà đèn cũng từ ấy mà bối rối mặc định bật tắt cho cái thời khắc “Phố lên đèn”
Sau bữa tối, như thường lệ, anh chậm rãi pha một ấm trà nhỏ rồi ngồi trước cái máy thu hình đang phát chương trình thời sự về thị trường bánh Trung Thu và các vấn đề an toàn thực phẩm, rồi dường như tai muốn ù, mắt như chợt dần nhòe đi, vô định giữa hiện tại và quá khứ, giữa hư vô và thực tại.. anh như đang cố tìm kiếm thứ ánh sáng sền sệt của mẹ thiên nhiên lọt qua khe cửa, mà hồi nào còn là một thiếu niên anh đã có khả năng cảm nhận được vẻ đẹp ngọt ngào của nó. Vị chát và khói trà nhẹ đưa anh lạc về một vùng ký ức xa xưa, anh ngây ngô chìm vào thứ ánh sáng huyễn hoặc ấy mà chẳng đoái hoài đến chiếc tivi vẫn cứ ra rả bản tin bên tai..
Trăng kìa chúng mày ơi.,
Hồi ấy.. lâu lắm, cũng chẳng nhớ là mình bao nhiêu tuổi, chắc độ chỉ ngang ngửa cái thùng phuy. Nhưng những ký ức về một mùa Trăng thì không thể nào quên, nó chợt ùa về trong không khí nao nao đón Tết Trung Thu của lũ trẻ ngoài kia..
Trăng Khuyết
Bọn mình mấy thằng choai choai như đã hẹn từ chiều là ăn xong sẽ cùng nhau ra phố mua đồ chơi, khi đúng độ trăng về tỏa sáng trên khắp các nóc nhà.. Lũn cũn mấy đứa, đứa thì đi dép đứa thì không! Đi hết con đường lổn nhổn đất đá pây lẫn bụi trắng rồi đi qua một cái ống cống to nằm dưới lòng sông thay cho chiếc cầu mà tự bao đời người dân nơi đây họ gọi nó bằng hai từ thân thương: “Cống Mọc”
Dòng sông ngày ấy còn độ nguyên sơ trong suốt, nuốt trọn bóng trăng vào lòng. Gió thổi, mặt nước rung lên, mảnh trăng như muốn vỡ òa, cùng những sinh vật còn chưa đi ngủ dưới đáy ngoi lên, phá vỡ mọi sự tĩnh lặng trên bề mặt, khiến cho lớp bạc nhếnh nháng lăn dài như dải lụa mềm miên man bất tận.. và con sông đêm nay dịu dàng đến nỗi “lữ khách” chúng tôi cứ muốn dừng chân..!
Trăng mỗi lúc một sáng, bọn trẻ mỗi đứa một ít tiền để dành từ hồi đầu hè, nay đem đi tiêu cho thỏa. Ngoài phố những quầy hàng họ dựng tạm bằng tre liếp, bên trong hầu như quầy nào cũng có trống bỏi, trống cơm, mặt nạ, đèn ông sao.., còn tàu thủy chạy bằng dầu hỏa và đầu lân nệm giấy thì ít hơn vì nó thuộc hàng xa xỉ lúc bấy giờ, muốn mua phải lên phố lớn mới có. Ngoài ra còn nhiều thứ khác xanh đỏ bắt mắt, như tò he, hạc giấy, đèn lồng..vv Đứa nào cũng háo hức vội mua cho mình một thứ gì đó nho nhỏ để có thể chơi được ngay..
Dọc theo con phố nhiều cây lớn xà cừ, bàng khô rụng lá, những cây me già lắc lư xen kẽ là các quầy hàng lớn nhỏ mà nó rất giống với một phiên chợ Tết xưa vùng quê Bắc bộ. Mọi người từ các nơi đổ về mỗi lúc một đông.. mấy đứa con gái thì đẩy chiếc đèn kéo quân, nến thắp bên trong phản chiếu những hình ảnh sinh động được khéo léo lộ ra qua khe sáng, đứa khác thì cầm trên tay cây đèn ông sao, xoay qua xoay lại mà mầu sắc của nó đẹp đến lạ thường. Hồi ấy, ở đây không có đèn đường, các quầy hàng thì hầu như đều dùng đèn mang sông, vì điện buổi tối rất yếu, không đủ sáng! Bọn con trai thì cầm những chiếc trống bỏi nhỏ xíu, thi thoảng lại lắc qua lắc lại, tiếng lốc cốc gõ giòn tan.. khi mình thôi thì đầu đường đằng kia đứa khác gõ, khi đứa khác ngừng thì ai đó bên kia đường gõ.. và cứ thế giai điệu ngày hội càng rộn ràng dưới những bước chân, dưới những tiếng cười của dòng người qua lại. Từ người lớn đến trẻ nhỏ, từ cụ già đến thanh niên.. đều cùng hòa vào trong không khí đón Tết qua tiếng động dân gian, tiếng thở của thời bao cấp ấm áp, xua đi mọi lo toan trăn trở của người lớn. Họ cùng dựa vào nhau và chia sẻ những khó khăn, để lũ trẻ chúng tôi thực sự có một mùa Trung Thu đúng với giá trị mà bây giờ rất khó để người lớn chúng ta có thể làm được!
Trăng Tròn
Gió thu miên man thổi, đêm trăng lồng lộng dần lộ ra từ mùi trầm hương bố thắp cúng rằm chiều tối năm ấy với đầy ắp một mâm cỗ.. na, bưởi, hồng, chuối, bánh nướng bánh dẻo và cả nến, được bày ngay ngắn trên chiếc tủ bích phê mà nó như một huyền thoại về sự “đề co” trong mỗi gia đình cán bộ công nhân viên chức thời bấy giờ.
Mùi hương, mùi bưởi, mùi bánh.. tỏa khắp căn nhà. Mùi dầu đèn, mùi dầu hạt bưởi khô được sâu thành chuỗi đang cháy lốp đốp, mùi thị, mùi trà xanh bố pha thơm lừng.. Mùi mồ hôi của mẹ từ chiều lụi hụi trong bếp vừa nấu vừa cho lợn ăn, cả chuồng lẫn bếp vẻn vẹn có 5m vuông, nó đang lớn như thổi, chắc nhà mình tết năm nay sẽ bớt khó khăn và mâm cơm mẹ bưng ra để chiếu giữa nhà thơm mùi rau muống xào tỏi..
Ăn xong, bố bưng mâm bánh trên tủ xuống, mắt tôi và mấy đứa trẻ cùng xóm sáng lên..
Mùi hương trà ướp sen người ta cho, bố tôi để dành.. tỏa khắp căn căn nhà năm ấy!
Mẹ tôi đứng nhìn mấy đứa rồi cười, bố đưa chén trà lên môi.. hướng cặp mắt về phía có những vệt sáng.. bâng khuâng – vô tận..✒
. . .
“vị ngọt tuổi thơ”
Nguồn: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=529963340676582&id=100009887621165